21.8.09

Học cách lắng nghe…


ừ, và cả thấu hiểu nữa chứ…

Photobucket



…Nếu có một cái entry nào bằng tiếng Việt, như thể cái entry này,

thì nó quan trọng với tớ lắm lắm …



Có một buổi chiều, cô đến lớp. Cái lớp thứ hai cô làm chủ nhiệm. Chúng nghịch ngợm đấy, lười học đấy, nhưng cô yêu chúng vô điều kiện. Cô sẵn sàng đến với chúng bằng tất cả tình thương, nhiệt huyết và cả sức trẻ của mình…

Chưa bao giờ cô không mỉm cười. Nụ cười của cô, chưa bao giờ tắt, lung linh và rực rỡ, như cái nắng mùa hè, tỏa sáng… Cô là người lái đò, là người dẫn đường, là người truyền cảm hứng…

Vậy mà hôm nay, trên bục giảng, cô…

khóc




Cuộc sống, chảy trôi, và không ngừng nghỉ… Nó lao đi, lao vút đi, vào khoảng không bất tận…

Con người, dường như cũng như lao nhanh hơn, xô bồ, và khắc nghiệt.. Người ta mải miết, vì công việc, vì học hành, vì miếng cơm và manh áo, vì những công việc xa giao bất tận và mệt mỏi… Người ta chạy theo những giá trị của đồng tiền, chạy theo cái uy lực của đồng tiền, ngày qua ngày, và mải miết…




Chiều nay, cô khóc

Có ai đong đầy những tình cảm chất chứa trong cô…

Cô cảm thấy thất vọng về chính bản thân cái lớp mà cô đang chủ nhiệm. Cô cảm thấy mệt mỏi. Cô thấy những gì học sinh thể hiện, học sinh phản ứng không xứng đáng với những tâm huyết, công sức mà cô bỏ ra. Cô cảm thấy vô lý, khi cô không được đền đáp xứng đáng.

Cô đau lòng khi những đứa trẻ kia chẳng hề muốn lớn lên, vẫn còn dựa dẫm và phụ thuộc quá nhiều vào bố mẹ. Cô thương công sức của những bậc làm cha, làm mẹ một nắng hai sương lăn lội bỏ tiền ra cho con ăn học, những mong con thành người…

Và cô đã nói những điều tâm huyết nhất, tất cả những gì cô mong mỏi, là đạo lý, là cuộc sống đã dạy cho cô và giờ đây cô muốn những đứa con của mình thay đổi…

Và, cô khóc…




Có những người thầy, người cô đi qua ta không chút cảm xúc dù chỉ mơ hồ nhất. Người đó lướt ngang qua ta, và ta có thể nói với họ bằng giọng điệu chẳng ra gì ngay khi họ bước ra khỏi bục giảng…

Lại có những người thầy, người cô, đi ngang qua mảnh đời ta, và ngự trị…

Đó là người cô tần tảo nuôi nấng ta mỗi ngày. Lo cho ta từng bát cơm, từ chuyến xe đi về ngày nắng cũng như đến cái áo mưa ngày mưa khi ta còn nhỏ…

Đó là người thầy hiểu ta từ tận đáy lòng. Người ta có thể chia sẽ những cảm xúc thật sự và chờ đợi ở người đó một sự cảm thông và chia sẻ…

Là người thầy ở lò luyện thi. Khi cái nóng, cái bức làm mồ hôi thầy chảy ra đẫm áo, thầy vẫn không nề hà những mong những đứa con thơ lớn lên thành tài… Những bài kiểm tra khiến ta sợ thầy bao nhiêu, thì văn của thầy, thấm nhuần vào ta, từng ấy… Bởi học Văn, là học làm người…

Và cô, cô là người thầy mà em sẽ mãi mãi kính trọng…




Bỗng nhớ về một câu nói quen thuộc, một lời đề tựa, một cài đầu đề, cũng không nhớ rõ nữa, rằng: “Thưa thầy, con đã chưa ngoan”…

Nhớ về cảm giác của Tôt-tô-chan khi lần đầu tiên gặp thầy Kô-ba-y-a-si và những năm tháng khi thầy Kô-ba-y-a-si ân cần dạy dỗ Tôt-tô-chan khôn lớn, trưởng thành…

Nhớ về bài hát “Bụi phấn” bình thường ta nghe chẳng mấy cảm xúc. Bỗng nhiên vỡ òa khi được hát vào ngày bế giảng ra trường…

Và rồi để ta nhớ lại tiếng của thầy Thắng trong câu truyện ngắn cùng tên với câu mà thầy đã nhắc nhở, với học sinh mà thầy yêu thương nhất: “To live to to fight” – Sống là phải chiến đấu, trước tiên là chiến đấu với chính bản thân mình…




Học cách lắng nghe vô cùng quan trọng…

Sáng nay có thằng bé dư chấn đau đầu ốm yếu mệt mỏi từ tối hôm trước, đã ở nhà và tự dọn cho mình cái nơi mà nó đang ngồi học mỗi ngày…

Rồi tự lên cho mình một cái thời gian biểu mới… Cái thời gian biểu mà mình sẽ sống có ích hơn…

Rồi mở bài ra và học những bài học mà bao công sức cô đã đổ xuống…

Biết cách lắng nghe, và cả thấu hiểu nữa…



Hà Nội, 1 giờ đêm 21.08.2009

47 giờ sau khi thấy những giọt nước mắt của cô…

Xin lỗi cô, em đã chưa ngoan…



Photobucket

10 nhận xét:

  1. hay đấy T ạ, lắng nge và thấu hiểu để cảm nhận cuộc sốg, giúp ta hoàn thiện bản thân hơn, giúp ta thấy đc cuộc sốg thật ý nghĩa hơn, thấy đc ta đag sốg theo đúg nghĩa của nó chứ ko phải là tồn tại :)

    Trả lờiXóa
  2. Ừ ừ... Phải rồi, phải rồi...

    Ta đang sống, ta đang sống...

    :X:X:X:X

    Trả lờiXóa
  3. huyền trang10:14 CH

    Ông ơi,có chuyện j thế. Tôi ko đc chứng kiến nhưng qua những lời ông kể t cũng có thể hiểu đc phần nào. Uhm~tôi ko chắc...nhưng t có thể hiểu,vì tôi cũng là 1-đứa-chưa-ngoan!!! Một năm học dài nhưng cũng ngắn ngủi quá nhỉ,t thì chẳng làm đc gì cả. Rồi cô cũng sẽ chẳng còn nhớ 1 học sinh như tôi,nhưng t đã coi cô là một trong những người có ảnh hưởng lớn đến mình. Mong những giọt nc mắt của cô rơi xuống không vô nghĩa. T ko còn đc học vs lớp nữa,thật sự mong cả lớp mình sẽ cố gắng. T đi mà cũng chưa gặp lại cô lần nào,đấy là điều t rất tiếc...Có những người chỉ thoáng qua cuộc đời bạn,còn có những người bạn mãi chẳng thể nào quên. Tôi cũng đã lấy lại đc tinh thần rồi,sẽ tiếp tục cố gắng và cố gắng~

    Trả lờiXóa
  4. Nặc danh10:50 CH

    Chúc mừng ấy nhé. Thế là ít nhất, cuối cùng thì, những giọt nước mắt của cô không vô nghĩa.:)

    Z

    Trả lờiXóa
  5. @Em Catherine và comment trên Facebook:

    A thích e com cho a sang bên Blogspot cơ! :)

    Đặt comment của e, trong một thứ xô bồ như Facebook này, k xứng e ạ! :X

    Thật may mắn khi a không phải là người làm cô phiền lòng. Nếu vậy a sẽ chết vì suy nghĩ mất! :):)

    Mặc dù a đã cố gắng hết sức, nhưng mình anh, chẳng thể làm đc gì cả, và cô đã khóc...

    Cô chỉ nói chung thôi. Khéo nhắc nhở những đứa lười học. Cô tốt lắm. Những mong lũ học trò của cô lớn lên thành người...

    Anh yêu cô vô điều kiện, và những mong hạnh phúc và nụ cười luôn ở trên khuôn mặt cô... :D

    P/s: A sẽ post cái này bên Blogspot! :D

    Trả lờiXóa
  6. @Huyền Trang:

    Đừng nói vậy mà, bạn của tôi. :) Làm đc nhiều chứ, làm đc nhiều mà! :) Bà đã dày dặn kinh nghiệm hơn, trưởng thành hơn rất nhiều so với ngày đầu tiên bước vào mái trường PĐ rồi đấy! :)

    Hôm nay có tiết học của cô. :) Nụ cười của cô đã trở lại... :X Lớp cũng sôi nổi, và nhiệt tình hơn! :):) Tôi chắc chắn là những giọt nước mắt của cô đã không rơi vô ích! Chắc chắn! Cám ơn cô đã dạy cho chúng em một bài học, bài học quá đắt mà sau này chúng em sẽ mãi không bao giờ quên... :X

    Đến gặp cô những lúc bài vở khó khăn. Tôi sẽ rất vui lòng dẫn bà đi. :D Cô luôn sẵn sàng và rộng mở đón tiếp! :) Chỉ cần Trang có lòng, nhất định cô sẽ đáp trả lại... Đừng để hối tiếc vì một điều mà mình có thể làm được, bạn của tôi... :X

    Trả lờiXóa
  7. @Zetx:

    Cám ơn ấy rất nhiều! :)

    Ừ, chắc chắn sẽ không bao giờ vô nghĩa, sẽ mãi khắc sâu và luôn nhớ tới...

    Chắc chắn...

    Chắn chắn sẽ không là vô nghĩa...

    :X

    Trả lờiXóa
  8. Cảm xúc chân thực lắm anh ạ!
    Cứ thế này thì anh ra sách, khuyên nhủ cái thế hệ trẻ bây giờ đi ạ!
    Thời buổi bây giờ "con sâu làm rầu nồi canh" nhiều vô kể T_T

    Trả lờiXóa
  9. @Caroline:

    Thanks e! :D Thành thật mà nói đó cũng là một ước muốn của a e ạ! :)

    Sẽ cố gắng hết sức để biến điều đó thành hiện thực. :) Khi đó, e sẽ là 1 trong những người a tặng sách đầu tiên nhé! ;)

    Trả lờiXóa
  10. Entry hay lắm em :D.

    Đã đọc mấy ngày rồi mà h mới comment đây :)

    Trả lờiXóa