14.6.09

Cái cây đó, không chết

Photobucket




Tặng Zacharia, Kin và em Ngố bé bỏng…


Sớm hè, cô khẽ mở mắt… Những tia nắng sớm đã khẹ chạm vào giường như muốn đánh thức cô dậy…

- Cô bạn nhỏ của tôi ơi, mặt trời đã lên cao rồi, mau mau dậy đi thôi! – Chị Nắng vui vẻ gọi…

Khẽ phụng phịu 1 chút, định càu nhàu 1 chút. Nhưng cô khẽ giật mình, cô đã lớn rồi mà. Cô đã là một thiếu nữ 18…

Mới ngày hôm qua đây thôi, cô vẫn chỉ là 1 cô nhóc học sinh trung học, đầy nhiệt huyết và hoài bão của tuổi trẻ. Vậy mà chỉ 1 chút thôi, như 1 phép màu của thời gian, cô đứng đây, trước tấm gương, và dõng dạc nói: “Tôi 18”

Cô nhẹ mở tủ và lấy chiếc váy màu hồng ướm thử lên người… Thật tuyệt!

“Cô bé có 2 má núm đồng tiền trước gương con ai mà xinh đẹp vậy nhỉ?” – Cô thầm nghĩ và nở 1 nụ cười thật tươi.

Ngày hôm nay, với cô, thật đầy hứa hẹn…




Cô nhón chân bước xuống dưới nhà. Mới bước có vài bước thôi mà cô đã thấy đâu đây trong không khí 1 mùi thơm phức. Mẹ cô là một nhà giáo đã về hưu. Nhà chỉ có mỗi 2 mẹ con, cùng nương tựa vào nhau, cùng chở che và yêu thương nhau. Cô khẽ ló mắt qua khung cửa. Và kìa, mẹ cô đấy! Một người mẹ yêu thương cô hết mực, một người bạn chia sẻ với cô những lúc cô buồn, là bờ vai cho cô ngả vào mỗi khi cô gục ngã, và hơn thế nữa, ngay lúc này đây, còn là một người đầu bếp đại tài nữa chứ!

Cô lặng lẽ bước về phía mẹ, luồn tay vào và ôm lấy mẹ cô. Mẹ cô thoáng giật mình, nhưng bà nhẹ mỉm cười khi biết đó là cô…

“Chúc mừng sinh nhật lần thứ 18, con gái của mẹ! Con nhìn xem, mẹ đã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng toàn những món con thích rồi này! Mẹ xong rồi đây, lại ngồi mâm đi con” – Mẹ cô khẽ khàng nói.

“Ôi mẹ, wow, toàn những món con thích! Thật tuyệt, con cám ơn mẹ!” – Cô bé nói như reo lên, không quên nở một nụ cười thật rạng rỡ.

“Thôi ăn nhanh cho nóng con! Ăn xong rồi ra tưới vườn cùng mẹ 1 hôm nhé, rồi mẹ con mình cùng đi mua đồ, mẹ sẽ mua tặng con 1 đôi giày thật đẹp phù hợp với chiếc váy hồng của con. Rồi mình sẽ cùng đi mua bánh kẹo, hoa quả để tối nay con mang lên T-zô nữa chứ, đúng không?”

“Ôi mẹ…” – Cô nói không thốt lên lời. Những gì mẹ cô làm cho cô đã nói lên tất cả…




Cô bước ra vườn… Đã hơn 1 năm nay rồi cô không xuống đây…

Năm học cuối cấp như cuốn cô vào cái guồng của nó… Cô ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm và chỉ trở về khi màn đêm đã buông màn… Thi thoảng đêm học mệt mỏi, cô thường đứng ra ban công phòng, đón chút gió từ vườn thổi lại… Đã rất lâu rồi, cô mới ra vườn, trong một buổi sáng đẹp trời như hôm nay…

Mẹ cô theo sau cô. Bà lặng ngắm đứa con gái mới tròn 18 tuổi của mình, cô con gái là tất cả đối với bà…

Sáng nay cô mặc một chiếc quần xanh, xanh thật là xanh, xanh đậm. Màu xanh của sự sinh sôi, ấm áp và đầy đủ. Chiếc quần tôn lên chiếc áo trắng ngà, đẹp giản dị. Một chút son bóng khiến nụ cười của cô, long lanh, lấp lánh như những giọt sương, trong một buổi sớm…



Cô thích thú ngắm nhìn khu vườn trong buổi nắng sớm… Cô lấy nước tưới cho tất cả các cây, vừa cất tiếng hát trong veo và cao vút…

“….and someday you'll know
that nature is so
the same rain that draws you near me
falls on rivers and land
on forests and sand
makes the beautiful world that you'll see
in the morning…”

Và rồi cô nhìn thấy nó…

Vươn cao và không gục ngã… Đang tràn đầy nhựa sống… Mạnh mẽ mà cũng rất kiêu sa… Và trong tán lá xanh, một nụ hoa đang dần hé nở…

Cái cây ấy, vẫn sống!



Cô là một người rất yêu thiên nhiên. Cô yêu cây cỏ và hoa lá. Có người nói cô mơ mộng. Nhưng cứ kệ đi. Cô làm những gì mà cô thích. Cô muốn hàng ngày được vào blog chị Hòa, vào blog của T-zô, để cùng chị thưởng thức cái đẹp mà những bông hoa mang đến cho cuộc sống… Cô muốn được ngắm nhìn chúng rạng rỡ trong khu vườn của mình, ở trong nhà và ở một góc bàn học tập…

Cô yêu cây, nhưng lại rất ít khi tưới nước cho cây. Và vì thế những cái cây đó rồi sẽ chóng tàn mà thôi.

Cái cây ấy, với cô, là một cái cây đặc biệt. Zac đã trao cho cô trước ngày anh đi… Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ như in những lời mà anh nói với cô đêm trước ngày anh đi:

“Hãy chăm sóc nó, em nhé! Hãy coi nó như anh, lúc nào cũng vẫn luôn ở bên em. Và rằng nó rất cần em đấy, vì vậy hãy luôn lo lắng và chăm sóc cho nó. Nó tượng trưng cho tình cảm của hai chúng ta, rồi sẽ có ngày nở hoa…”

Thế nhưng, cái cây ấy, cũng như bao cái cây khác, cũng nhanh chóng héo tàn. Cô tuyệt vọng và bỏ nó đi…



Ngày hôm nay, nó ở đây, trong khu vườn, cứng cáp và tràn đầy sức sống… Như một phép màu…

Cô ngơ ngác và quay lại nhìn mẹ cô…

Mẹ cô khẽ mỉm cười…

“Mẹ đã nhặn cái cây ấy lại khi con bỏ nó đi. Mẹ biết nó rất có ý nghĩa với con. Mẹ chăm sóc nó từng ngày… Và như con thấy rồi đấy, nó vẫn sống… Và con yêu của mẹ, con có biết không, mẹ muốn con biết 1 điều rằng, con cũng như cái cây này, trong cuộc đời rồi sẽ có lúc héo tàn, có lúc khó khăn, có lúc gục ngã. Nhưng điều quan trọng là rồi đây con sẽ lại đứng dậy, sẽ lại vươn cao, bởi trong con luôn tràn đầy nhựa sống, con sống bởi tình yêu của mẹ, của gia đình, của bạn bè và cả những người quan tâm đến con nữa. Không bao giờ được gục ngã và mất hi vọng. Đó là bài học cuối cùng mà mẹ muốn dạy cho con trước khi con trưởng thành, bởi từ hôm nay con đã là 1 người trưởng thành rồi đấy, con gái yêu của mẹ…”

1 nhận xét:

  1. Entry là 1 sự suy tưởng, 1 sự tổng hợp của rất nhiều sự kiện và con người... Hoàn toàn là do sự sáng tạo của khổ chủ và không liên quan gì đến các nhân vật thật.

    Vì vậy các nhân vật trong entry có đọc được cũng xin thữ lỗi cho Mark nếu có điều gì "sáng tạo" quá lố! ;)

    Thanks

    Trả lờiXóa