11.7.09

Mơ hồ...

Photobucket



Giấc trưa…

Miên man và đầy mộng mị…

Ta mơ hồ nhận ra một khoảng cách ko thể lấp đầy giữa 2 thế hệ… Rằng bà vẫn nằm ngay trên giường kia thôi, nhưng những suy nghĩ hoàn toàn khác biệt… Ta mệt nhọc để giải thích khi thành kiến đã quá bảo thủ… Ta mệt nhọc và mải miết trốn vào giấc ngủ dang dở…

Giấc mơ đến với ta chập chờn…

Ta mơ hồ nhận ra vẻ mặt của người bạn cũ… Nó nhìn ta, đầy trách móc đến lặng lòng… Biết nói chi đây… Chẳng thể mở lời… Ta nhớ. Để rồi những buổi liên hoan kéo ta đi trôi hết cả ngày dài. Và khi ta nhớ ra. Đã thật muộn màng… Cô bé đi thi mà ko có lời chúc của ta, nguời cô cho là thân thiết nhất…

Ta trở mình giật thột…

Tiếng tivi quá ầm ĩ. Khán giả hò reo ầm ĩ… Lại miên man trong lòng ta về một khuôn mặt. Ngay tối hôm qua thôi ta vẫn dõng dạc nói rằng ta thích nhóm ấy hơn, không phải nhóm ta chơi bây giờ. Đơn giản vì những con người đó chơi với nhau có tình hơn, quan tâm đến nhau hơn, không xã giao như ta bây giờ… Vậy mà khi thấy ta đứng một mình giữa đám người xa lạ… Họ còn chẳng thèm ngoái nhìn…

Ta quý chị. Ta đèo chị đi trong mấy buổi học. Ta lo cho chị về chuyện học hành, ôn luyện. Vậy mà chị đứng đấy, nhìn ta, và không nói lên lời… Ta bị ám ảnh bởi đôi mắt của chị… Vô hồn không hơn không kém…

Ta bị bủa vây bởi cảm giác một mình nơi sân bóng… Chẳng có ai cả… Lũ người léo nhéo không yên… Ta shock bởi tình bạn năm rồi thật chẳng là gì cả… Ta thật sự không nghĩ nó có thể tệ hại và kinh khủng đến vậy…

Ta bừng tình khi có tiếng lục cục… Ta sợ những khoảng lặng… Rằng có những thứ chẳng thế nói lên lời… Ta sợ những khuôn mặt vô hồn…

Hãy cứ nói ra đi, cho dù là những gì xấu xa nhất… Hãy kéo ta ra khỏi giấc mộng dài…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét