Vậy là 16 tập phim, tưởng ngắn, vậy mà cũng tốn của mình hết hơn tuần. Cứ buổi sáng hì hục với cái mạng cùi, down cho kì được 6 files join thành 2 tập phim, đến 10 giờ đêm, khi học hành cũng như chat chit đã ổn thoả, lại sụp sùi tắt điện trùm chăn xem trộm cho đến khi đồng hồ điểm những tiếng đầu tiên của một ngày mới…
Chà, viết đến đây thì mình chả biết viết cái gì nữa cả. Đơn giản vì mình vẫn chưa định hình ra được rằng mình sẽ viết cái entry này theo hướng nào. :) Một mặt mình nghĩ mình sẽ nhận xét y như trình tự trả lời một câu hỏi tiếng Anh về bộ film yêu thích. Nào là nội dung, diễn viên, cảnh trí, nhạc phim, blab la… Nhưng mà nghĩ lại thấy hơi hâm vì chắc cái ấy nhà nhà ai cũng biết là cái chi ấy rồi. Thế nên chăng mình chỉ note lại vài điều mà mình cảm nhận sau khi xem xong bộ phim này thôi vậy! :d
Điều đầu tiên mà mình muốn nói là bộ phim này không HÀN bằng bộ phim Boys Over Flowers chiếu hồi đầu năm 2009 (Nhanh thật loắng cái mà đã gần tròn 1 năm bộ phim này rồi!). Tại sao mình lại nói như vậy ư? :) Rất đơn giản thôi, bởi nhắc đến những bộ phim Hàn Quốc, là chúng ta lại có thể liên tưởng ngay đến những khung cảnh đẹp tuyệt vời và dàn diễn viên sáng chói loá. BOF đẹp, bởi dàn diễn viên quá lộng lẫy, khung cảnh hoành tráng do được đầu tư mạnh từ các nhà tài trợ, đẹp bởi con người và tất nhiên đẹp bởi cái happy-ending cuối cùng mà chúng ta luôn luôn mơ ước và hằng tìm kiếm. Thế nhưng luôn có sự ngập khiễng trong mỗi sự so sánh. Nếu như chúng ta mỉm cười thật tươi khi cả dàn diễn viên BOF sánh bước bên nhau hướng về phía mặt trời ở cuối phim, thì đến You’re so handsome, chúng ta còn mỉm cười tươi hơn nữa cho những giá trị trọn vẹn và những bài học quý giá đúc rút ra từ phim, ít nhất là từ một người đang viết những dòng trên đây…
Có phải các cô gái đều thích những anh chàng quái tính không nhỉ? Mình xin chú thích luôn ở đây là quái tính mà mình nói đến hoàn toàn không có ý nghĩa xấu. Chỉ do là mình tự nhẩm thấy trong tất cả các mối tình tay ba, điều quá common ở các phim Hàn, rằng những anh chàng dù có đẹp trai đến mấy, hiền lành, tốt bụng, dù có luôn luôn ở bên chở che người con gái mà mình yêu, nhưng rốt cuộc, họ vẫn chỉ là những người thua cuộc, cô gái mà họ yêu vẫn chỉ có thể dành trái tim của mình cho một người, và người đó không phải là họ. Vậy tại sao? Không phải là người em dù người em là người nhìn thấy cô gái trước trong Chuyện tình Paris. Không phải là anh Woo Bin, ko phải anh giám đốc trong Full house. Càng không phải là Shin Woo trong You’re so handsome (Nhân vật này mình thấy khá lu mờ trong tất cả những kẻ thứ 3 mà mình đã từng xem!). Và điển hình nhất đối với mình chắc là hình tượng của JiHoo trong BOF. Đến tận những phút cuối cùng của bộ phim, mình vẫn mong JanDi quay sang… ôm JiHoo (!?). Và tất nhiên là điều này không bao giờ xảy ra, ít nhất là trong logic tình tiết phim! =)) JanDi vẫn mãi dành trọn trái tim của mình cho JunPyo, cũng như Nim Nyo vẫn chỉ yêu mình Hwang Tea Yang. Cho dù JiHoo và Shin Woo có tốt thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa, có quan tâm đến JanDi và Go Nim Nyo đến thế nào đi chăng nữa, đơn giản, họ vẫn ko nhìn thấy nhau, ko nhận ra tình cảm của nhau,… Và mình thì tất nhiên vẫn ngồi đấy mà bất công và ấm ức! =))=))
Quay trở lại với bộ phim này, ấn tượng với mình nhất nhất nhất, chắc chắn là hình tượng Jeremy quá thành công. :x Một tâm hồn trẻ con luôn luôn rộn rã, yêu đời mà chẳng hề vô tâm, trái lại luôn làm cầu nối. Bên cạnh một hình tượng Hwang Tae Yang và Shin Woo đã có đôi lần ta bắt gặp phảng phất và không lấy gì làm mới mẻ, thì những hành động thơ ngây mà nhân vật Jeremy đem đến, lại như thoảng một luồng gió mới, đem đến nụ cười tươi trẻ cho độc giả. Có lẽ là mình cũng đã đủ “già” để mong ước về một tâm hồn trong trẻo như thế. Nhưng ai bảo là tâm hồn trẻ con không có xúc cảm, ai bảo trẻ con là không biết rung động? Có chứ, mãnh liệt là đằng khác chứ. Jeremy hát như nấc lên trong tiếng khóc… Đó là khi trái tim con trẻ vỡ oà trong hai chữ tình yêu. Đó là những giây phút tôi lặng đi và cảm thấy con tim mình thổn thức. Có điều gì còn đẹp hơn cả tình yêu?
Thật là một câu nói hay – Jeremy – You’re so handsome