1.10.09

Nếu được sinh ra một lần nữa…



Tháng 10 đến với ta với muôn trùng cảm xúc.
Tháng 10 này một lần nữa, ta vẫn ngồi đây, giữa lòng Hà Nội…


Nếu được sinh ra một lần nữa, ta ước chi mình là gió…
Gió khẽ vuốt lên tấm thân em gầy…
Gió bông đùa, nhởn nhơ, vô lo vô nghĩ
Ta ước chi mình là gió, để được bay đi, để cuốn đi, để tan đi…


Là gió cuốn đi những mưu toan và nặng nhọc muộn phiền…
Là kế hoạch đã định không thành, chính ta cũng là người sầu muộn nhất…
Đừng nói nữa, bởi ta cũng đã nghe đủ rồi, ta biết rồi và đã giằng xé rồi…


Là gió hãy bay đi, hãy cuốn ta vào những cuộc dạo chơi bất tận.
Hãy đưa ta đến những khoảng trời thật xa, đến những nẻo đường không một dấu chân người.… Liệu đó có phải là một sự lẩn tránh, là sự giải thoát cho riêng mình? Có thể đúng, mà cũng có chỗ lại chẳng đúng. Ta không trốn chạy. Ta chọn riêng cho mình một con đường. Một con đường khác với những gì người ta có thể nhìn thấy hay cảm thấy. Thành quả rồi sẽ nói lên tất cả. Thế nên, cứ như thế này đã. Cứ như vậy đi, ta bằng lòng với chính bản thân mình ở thì hiện tại. Cuộc sống của ta là hiện tại, là gia đình, là bè bạn, là bài vở,… như mọi thanh niên khác. Nên chăng, cứ như vậy đi, cứ như vậy đi…

Và là gió, để tan ra, để bay xa…
Bão tố qua rồi. Em trở về là em, dẫu KHÔNG-CÒN-ĐƯỢC-NHƯ-XƯA.
Và khi tiếng chuông nhà thờ ngân vang khiến em dừng câu chuyện, bất giác trong em hiện về một khoảng nắng. Đó là lúc em chợt nhận ra mình đã nghiện cái màu vàng như rót mật của những ngày đã qua…
Em mải miết đi tìm nó: giữa ngày thu trong mát ở một quán café cao tít; là lượn xe chầm chậm thông qua các con phố nhỏ; là tìm về nơi sơ nguyên trầm mặc ở ngoại ô thành phố; là ngồi hàng giờ trên cây cầu Long Biên cổ kính…
Nhưng, ngày nắng của em đâu mất rồi?


Hè muộn đã qua, thu của em đã thật về. Em vẫn dạo qua những con phố, những nẻo đường… Gió vẫn cứ bay đi, cứ cuốn đi… Nguyện ước vẫn mãi chỉ là nguyện ước…
Gió trên cầu vẫn lồng lộng thổi…
Còn em, vẫn là em, vẫn đang nhâm nhi túi trà chanh hương nhài quen thuộc, ngân nga theo một điệu nhạc chẳng biết tên, hóng cái gió trên cầu đầu thu mát rượi…

Của một tuổi 19.

Của một Hà Nội, rất nắng…


Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét