4.9.09

Khoảng lặng và những trái tim mùa thu…

Photobucket



Trái tim mùa thu…



Mình không nh được rằng mình đã xem bộ film này bao nhiêu lần...

Cũng chẳng thế nhớ nó đã lấy đi của mình bao nhiêu nước mắt…

Cũng vẫn biết là đoạn này, như thế, và sẽ như thế…

Vậy mà vẫn xem, với mỗi lần là một cảm xúc mới mẻ, một suy nghĩ mới…

Và kết thúc, bao giờ cũng là những giọt nước mắt…



Điểm dừng



Điểm dừng vang lên một hồi chuông réo rắt, không báo trước, với ta vào một ngày thu sáng trong cuối tháng 8…

Khi cơn ho kéo theo những giọt máu đỏ tươi báo hiệu với ta một điều gì đấy không ổn…

Là khi cả cơ thể ta trì trệ mà miên man trong những giấc mộng mị không đầu cũng chẳng có cuối và kéo dài vô tận..

Là thoáng qua trong suy nghĩ ta, là một Eun-suh hiện hữu, và khắc khoải…



Xin lỗi mùa thu



Tiếng lành đồn xa, và tiếng dữ cũng đồn xa…

Vận đến và bản thân ta cũng chẳng thể thay đổi…

Ta chào đón mùa thu…

Không phải bằng cái niềm hân hoan hứng khởi ngày tựu trường như hằng năm nữa… Có lắng tai nghe cũng chẳng thấy tiếng nói cười của bọn trẻ con nô nức ngày gặp mặt…

Ngày tựu trường năm nay của ta,

chẳng cờ,

chẳng hoa,

chẳng múa,

chẳng hát,

chẳng nói,

chẳng cười,

chẳng có gì cả…

Có chăng ngồi buồn, vu vơ hát mấy câu và tự nhủ, rồi có ngày những con bướm sẽ bay cao…




Xin lỗi mẹ cha những lo toan và vất vả…

Xin lỗi thầy cônhững buổi học đầu đầy bỡ ngỡ…

Xin lỗi bạn bè về những dự định dang dở mà chưa thành, những lời hứa và chưa thể thực hiện…

Xin lỗi đồng chínhững công việc nặng nhọc và bộn bề vẫn còn đó…

Xin lỗi cái tính nhảy nhót và lượn lờ khắp các ngõ phố…

Và, xin lỗi cả mày nữa, mùa thu…



Khoảng lặng



Trong cuộc đời của mỗi con người, có đôi khi là những khoảng lặng vô hình…

Đó là buổi sáng thức dậy, nhẹ tưới những khóm hoa, ngồi nhìn chúng long lanh trong nắng sớm, và mỉm cười mơ hồ…

tự ngồi nấu cho bản thân mình những món mà mình yêu thích… Thử cái này một tý, cái kia một tý, thêm cái này vào thì có sao không nhỉ? :) Kệ, sao phải xoắn thế! :D Và thế là ngồi cười ha hả khi đổ nguyên cả một nồi súp nghiến răng, bóp mũi cũng không thể nuốt nổi tại không hiểu mình chế tác gì mà tài tình thế… :)):))

Là tự pha cho mình một ly trà chanh thật ngọt, leo trở lại giường, và đọc những teen stories cũng ngọt ngào không kém…

Là ngồi surf web lung tung, tự nhặt nhạnh cho mình những niềm vui nho nhỏ. Nghĩ thấy bạn bè đi chơi, đi bời chụp ảnh mà cũng đôi chút chạnh lòng. Cười một cái và nghĩ tạm để các bạn vượt lên trong đôi tuần… :D

Là để điện thoại ở chế độ Silent, và cười thật tươi khi thỉnh thoảng ngó nhìn, và nhận ra rằng, mình đang nhận được quá đỗi yêu thương



Kết:

Một ai đó gần đây cũng đã nhắc lại với mình rằng: “Thỉnh thoảng, đôi lúc, ốm cũng là một điều thú vị”Bản thân mình chưa bao giờ nghĩ như vậy, bởi mình biết, và mình quen ít nhất là một người, rằng ốm mà chỉ có một mình thì khổ lắm!

Có những điều chỉ người trong cuộc mới hiểu, và hiểu rõ… Nỗi sợ hãi khi nhìn thấy những giọt máu, chỉ mình Eun-suh biết… Cơn đau vì căn bệnh máu trắng, cũng mình Eun-suh hiểu… Cái chết của người con gái mà mình yêu, Joon-suh là người hiểu rõ nhất…

Có những điều mà chỉ mình mới hiểu rõ. Thu này mở đầu chẳng có niềm vui ngày khai giảng, cũng chẳng tụ tập chơi bời, chẳng thể dạo quanh phố phường Hà Nội, đi dưới hương hoa sữa thơm ngát như một người bạn… Chỉ có một mình… Nhưng mình biết rằng mình không hề đơn độc.Sẽ cố gắng chứ, bởi mình biết rằng mình đang được yêu thương!

2 nhận xét:

  1. bạn làm mình sợ. Mình rất muốn nghe bạn nói " ko sao đâu " Nhanh khỏi ốm nhé :)

    Trả lờiXóa
  2. @Kin: Ừ, thanks bạn! Tớ ổn mà! Không sao đâu! :D

    Trả lờiXóa