31.10.09

Cà phê một mình Halloween

Photobucket

Mình phát hiện ra là mình sợ phải đi tìm đường, nhất là đường trong những con ngõ. Đến nản. Mình không ngại hỏi đường, đó cũng là một nét văn hóa mà, phải không? Mình chỉ sợ, khi trước mắt mình là muôn ngàn những ngã rẽ. Ngờ ngợ, chọn một lối, và chẳng mấy chốc sau đó, mình phát hiện ra rằng mình đã sai. Ngoảnh mặt quay đầu nhìn lại, cũng lại là những ngả rẽ, những góc, những cạnh... Miên man và hoảng loạn...

Mình đã bắt đầu quen hơn với việc phải làm nhiều điều một mình. Mình thì vẫn nghĩ rằng, dù bất cứ cái gì, dù là chuyện gì đi nữa, có một ai đó để chia sẻ, ắt sẽ khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Nhưng có thể mình cũng đã nhầm. :) Một người bạn của Kim, người mà đến giờ mình cũng chẳng nhớ tên bạn ý là gì, nói rằng: Trong cuộc sống có nhiều thứ mà buộc ta phải trải qua một mình, phải vượt qua một mình. Bởi có nhưng vậy ta mới có thế cứng rắn, có thể trưởng thành hơn...

Giờ thì mình tin. :)

Cách đây hơn 2 tuần mình cũng đã rất bất lực với những chuyện xảy ra xung quanh mình. Được nghỉ học, và trở nên nhàn nhã. Và rằng kế hoạch đã định trước không được thực hiện do những phát sinh đột xuất. 20 tin nhắn gửi đi và chỉ nhận được lại 11 cái, trong đó hết thảy là những lời xin lỗi hay từ chối! :d Là những tháng ngày lang thang và nhiều chuyện. :) Số là cũng có 1 entry về vụ này, nhưng ngẫm cho cùng, nó âu cũng chỉ là một chuyện ko vui, và mình cũng chẳng muốn nhắc lại thêm nữa! :d

Sau hơn 3 tiếng lượn đường, cuối cùng mình cũng đã chọn Thiên Di. Đến đây là cả một sự tình cờ, một sự chợt nhớ. Đến bởi sự tò mò, và đến cũng bởi thèm cái cảm giác nghe những âm điệu giao hưởng nhẹ nhàng lùa vào trong óc và khiến cho đôi tay cảm thấy bay bổng. :) Và rồi lặng đi theo những khuôn nhịp, trong một vài khoảnh khắc, khi bản nhạc A time for us cất lên...

Nói chung là mình rất thích nơi này. Ngồi đây, mà đắm mình trong văn chương, thì sẽ rất tuyệt. Biết đâu chừng, 40 năm nữa, sẽ có một cuốn tiểu thuyết, của riêng mình, mà bối cảnh sáng tác lên nó, lại cũng chính là những buổi chiều thu se mát như hôm nay ở Thiên Di nhỉ? :)

Thiên Di qua lăng kính của Mark :)

Photobucket

*

Photobucket

*

Photobucket


Điểm đến tiếp theo trong một buổi chiều, chẳng phải là một nơi xa lạ nữa – Tzô nhỏ xinh. Với mình T-zô vẫn luôn luôn là một điểm hẹn. Lần này là hẹn với chính T-zô khi mới ngày hôm qua đây, anh Thanh tag mình trong một tấm ảnh chúc mừng Halloween. Cũng tò mò xem Hallow ở T-zô nó khác như thế nào. Và tìm đến...


May mắn cho mình rằng cốc Capu hôm nay rất ngon. Lúc mình gọi xong, mình sực quên mất chưa nhắc waitress rằng mình cần một cốc Capu thật nóng, thật là nóng – đề phòng cho trường hợp BỊ phải thưởng thức những cốc Capu nguội ngắt trong một đôi lần qua quán. Thế rồi, khi nhận được cốc cafe quen thuộc. Nói chung chỉ cần chạm vào nó thôi, mình cũng cảm nhận được rằng nó, rất chi là ngon! :)


Ngồi ở T-zô bao giờ cũng có cái thú vui riêng của nó. :) Chẳng biết được, nhưng mình thích nó. Như kiểu khi ta đã trót trao trái tim mình cho một ai đó, ta cũng chẳng biết lý do tại sao. :) Chỉ đơn giản, là ta đã yêu nó mất rồi! :)

Mình thích không gian ở đây. Quán cafe nhỏ bé, nép mình bên một khung cảnh hết sức bình yên và thơ mộng. Thích cái không gian trong quán, ấm áp và có cảm tưởng như ta đang ở trong một ngôi nhà thật sự. :) Thích cốc Capu ngọt ngào. Thích cái bánh luôn luôn đi kèm nó, rất chi là ngon ý! :d Thích cảm giác ngồi nhìn mọi người. Đôi trai gái khẽ nhẹ ngả đầu lên nhau, nói những từ ngữ nhẹ nhàng, và mơ màng bay bổng. Có đôi bạn thân lâu ngày mới gặp, kể tất cả những câu chuyện trên trời dưới biển và luôn miệng phì cười. :) Thích cái card rất chi teen teen. Thích cảm giác ngồi đợi giờ chị chủ quán đến, để được hỏi han, dù chỉ ngắn ngủi thôi, nhưng cũng light up cả một ngày dài...


Những cái thích đó, nhỏ nhỏ thôi, góp nhặt lại...

Vậy đã là quá đủ... :x

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét