9.5.11

At least you still have a Mother

Sometimes in your life, you may experience a hard time that you can not find the way to get over it. You feel desperated, stress and even terrified somehow. For me, such a hard time called "Poverty" about which I wrote an essay for my English Writing course in my junior yearMost contents are my real life experiences, and the others belongs to my childhood fellows' story that I was honourable to witness...


"What is poverty?It is the state of people who are living under-common condition lifes,who have little money and few material possessions.Since human life nowadays becomes much more enough and better than it was in the past,most youngsters living under the safeguard of parents can hardly conceive such kind of impoverishment.Poverty is not a crime,but a lack-of-things status that motivate one endeavour the best for a better life and help one treasuring what he or she is having.

Poverty is living in an abandoned house with only about 16 square meters for three people-a woman and her two children.The tiling house-top has ventages somewhere that two kids can contemplate the beauty of stars and dream about the day they can earn money to reduce the agony of their mother.The dirty prive is far away from home that they are afraid of going to the loo at night or it must be their mother following.Water supply is mainly public hydrant in a near-by construction site.Poverty is living in a set of smell all the time.This is a smell of urine of many species including mice,cockroach and human who are drunken guys coming over at midnight.This is a smell of redudant foods,vegetables and olid meet after the adjacent bazar finishs everyday.It is the smell of sweat of children who have gone through most streets in the city all the day to sell tombola.It is also the smell of  wood-some rotten boards to sleep and two small harshness boards being tables for us to study.It is also the smell of expired papers remaining spaces still to do homework,to write math formulas or to write ones’ dreams.

Poverty is lack of many things,but full of happiness,love and dreams.The patchy clothes have long since been given out by charity people or been taken up from dustbin.Their container is sack instead of wardrobe.Poverty is lack of friends.The best partner of the ten-year-old boy is a mossy wall which can feeding back the ball as a human.Poverty is wish to learn English to be able to shine shoes for international visitors, or far beyond this dream,to study abroad as films they saw in beer-shops.Poverty is enduring the pain of injection when going to hospital without extra money to foster nurses,but it was loving each other that such pains would not matter.Poverty is being chased by cops when you are doing jumble-sale on the pavement,but the happiness of earning enough money to buy new corset for your mother in her coming birthday.

Poverty means tears.My sister and I get up early at 4 o’clock every morning to help mother prepare for the new day of bread selling,then go to school at 7 o’clock.After finishing class,we start to go selling tombola or shoe-shine.I had cried when some guys paid me no money after I finished shining,or even some fucking men cheated me by replacing all my tombola by the outdated ones.We arrive home when those blessed children come back from extra classes in the evening.”It’s time to review notebooks”,my mother often says that.I saw her crying alone sometimes,but I didn’t know why at that time.Maybe she needed an embrace of someone,not me.

Poverty is dirty and morbid.It is a body without having bath for several weeks because of lack of soap and water.It is wearing shared-different-color bobby-socks  which are full of grime after going on the streets all days.It is having a temperature without penicillin,but a bottle of gruel.It is being involved in helminthic or diarrhoeal.It is even a death of measles without proper treatments.

Poverty,it is the past that I’ve experienced most of difficult and painful contexts in life.It made me be strong and be spiritual that I can come across any obstacles, do the best any opportunities coming and treasuring all the things I have."

You may see that we passed such a hard time in an optimistic way. Why? Because we still have a Mother who is always willing to be by our side, to encourage us when we get lost, to give us strength or simply to keep us safe in her arms. So do you. I just wanna tell you that even you feel you have lost everything, at least you still have a Mother.

"Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không? "

Happy belated Mother's Day!!!

0h21 May 9th 2011,
Berlin

TK

Copied from Tung Kelvin's note on Facebook.
Posted here to re-read and deeply thing again one day.

26.12.10

Tôi cũng đang đếm mùa thu Hà Nội.

Được viết trong một ngày thu ở Hà Lan, khi thấy những tiếng xuýt xoa của các bạn về một mùi hoa sữa thoang thoảng trong hơi thở... 
Entry ko hiểu sao, vẫn chưa hoàn thiện, để rồi cuối cùng mình quyết định post lên đây và giữ nguyên nó, xem như là chút còn lại của một mùa thu đáng nhớ... 

*


Khi những dòng status trên Facebook xuýt xoa cho cơn gió lạnh đầu mùa, cũng là lúc tôi nép mình tìm một góc khuất, sâu thẳm, lặng, và nhiều cảm xúc.

Thế là mùa thu này tôi đã không còn ở Hà Nội. Nhớ những điều tưởng chừng như vô cùng giản dị. Nhớ cái góc nhà thân quen, nhớ cái góc sân sáng sáng vẫn thường hì hục phơi quần áo. Ngày còn ở nhà, ghét lắm đấy. :-p Đừng nghĩ tôi ghét nó vì tôi phải làm việc. Đơn giản bởi vì tôi ghét cái song cửa của nó. Bầu trời, quang cảnh phía bên ngoài khung cửa sổ, như mời gọi, như chào đón. Vậy mà cái khung cửa nhỏ bé chết tiệt. Điên rồ vì tôi chẳng còn lưu giữ bất kì tấm ảnh nào của nó. Thế mà vây giờ lại nhớ, nhớ thế :|

Tự dưng bỗng nhớ bà ngoại. Thằng cháu bất hiếu, mất dạy thỉnh thoảng, nhiều khi bỗng  nhớ nụ cười của bà. Nhớ cái khi mình trêu cho vài câu, vui miệng, vui mồm, cười phớ lớ. Vô hình, lắm khi nằm xuống giường, khá sớm, bỗng giật mình nghĩ vớ vẩn, rằng cái giờ này ở nhà mình mà đi ngủ, thể nào bà cũng lôi giậy bắt đấm lưng hay nhổ lông nách chứ nào đã cho yên thân. Bằng Việt thì thắc mắc không biết “.. bà nhóm bếp lên chưa”, còn mình, tự dưng viết đến đây, chỉ tò mò mỗi một câu hỏi: “Chả biết bây giờ ai nhổ lông nách cho bà nhở?” Hâm thế đấy =))

Mình rất nhớ những con phố ở Hà Nội, thực sự, không giả dối. Mình nhớ cái cảm giác khi trong túi rủng rẻng tiền, phóng như điên qua những con phố, luồn lách tìm những con đường tắt, những quán xá, những nơi chưa đặt chân qua. Hà Nội theo mình luôn là bé tí, bởi bạn bè gặp nhau đều là một vòng tròn. Đi quanh đi quẩn, cuối cùng vẫn là bạn của bạn của nhau. Vòng tròn tình bạn, theo nhiều cách nói.

Mình thèm cảm giác đi mua sắm cùng thằng Phương. Không thường xuyên diễn ra, song bao giờ cũng luôn thú vị. Là những khi mình rẽ ngang các ngả đường, vào tất cả những cửa hàng mà mình biết đến. Giảm stress kinh khủng. Thực sự mình cũng chả nhớ hồi đó mình có thật sự có stress hay không. Chứ so với bây giờ, theo nhiều cách so sánh, kiểu con kiến so với con voi hay chỉ như muối bỏ bể. Chả là gì cả.

Mình luôn có một nỗi nhớ thường trực. Nhớ những con người ở Hà Nội. Nhớ tất cả mọi người. Luân phiên. Theo kiểu gợi nhớ.  Lắm lúc nhớ Kim đến phát điên. Status FB, note Tumblr, tất cả vẫn chẳng có gì là đủ. Rồi lắm khi muốn gọi điện về cho con Phương Anh mà chả biết cách nào khi cái lịch thi kín đặc và bản thân mình cũng đã stress kinh khủng. Vẫn chỉ một cài cái comment vơ vẩn Are you okay?mà thực sự thấy khó nghĩ kinh khủng khiếp.

[...]

Photobucket

9.12.10

A bizarre dream

I dreamt a very strange dream in the early today morning, yet I had an uncanny feeling that it was so true and really existed. Actually, I am obsessed about it for a whole day long…

I was in a nice room that I supposed that it was Wolgang’s room in Germany – the husband-in-law of my mother now, but the owner - who also in the room at that moment - was not him. He is a little bit younger and has a face.

He called me when I focused on something that I don’t remember clearly now. Holding my housing contract, he asked me about the date.

At my first thought, I intended that he reminded me about paying him the extra money of my renting of accommodation.

However, I suddenly woke up when he said to me one question. Why did my dream so real like this? I still remember his face, his voice when he asked me:

“When you signed the contract with me, you agreed that you would stay here enjoyably and presently, didn’t you?”

Does it mean that I am really sad inside now?



Photobucket


29.11.10

Today is a fairy tale

Cho tôi hỏi bạn này,
Is today a fairy tale

Cuối cũng thì cái ngày mà mình đã hằng mong đợi và luôn luôn tưởng tượng về đã đến.
Chỉ là một điều đơn giản và nhỏ nhoi thôi, song nó vẫn đem đến cho mình nhiều suy tưởng và hoài niệm – Nó chỉ ra cho mình rằng mình đang đi đúng trên con đường mà mình đã chọn, cho riêng mình – Nghề báo ảnh.


Mình vẫn nhớ như in từng cử chỉ, nét mặt của Yossi khi bạn ý nhìn thẳng vào mặt mình, nói “You’re talented” và mở ra cho mình một cơ hội.


Một cơ hội, chả có thể được gọi là to tát, song nó sẽ là khởi đầu của mọi chuyện, chắn chắn.


Chẳng có gì đáng quý hơn bằng sự thành thật. Mình chia sẻ luôn với bạn ấy về những băn khoăn của mình, rằng mình thích báo chí ra sao và mình đã ko chuẩn bị tốt về nó như thế nào. Mình cũng kể cho bạn ý cả những đắn đo của mình khi mình đứng giữa đôi đường – báo chí hay nhiếp ảnh và quyết định cuối cùng của mình khi kết nối cả hai niềm đam mê đó bằng nghề báo ảnh.


Một cơ hội mới đến.
Nó chỉ ra rằng những gì mình đã ấp ủ và âm thầm thực hiện trong suốt bốn năm qua đã là nền tảng, đã ko hoài phí, đã ko phải là giết thời gian hay làm những điều ngu ngốc vô giá trị.

 Tin.

Mà hình như chả có ai muốn bỏ lỡ một cơ hội, nhỉ?

Photobucket